Trả ta kiếp này
Phan_4
Lúc này, Từ công tử đột nhiên cản Hương Vân: “Ấy đừng, Hương Vân cô nương, chi bằng mấy người chúng ta cùng chơi cho vui.”
Ở đây, Từ công tử quen thuộc nhất với Hương Phấn, ta nghe a hoàn Tiểu Hồng của Hương Phấn từng nói rằng, Từ công tử thực sự là một tên dâm loạn, ngay cả thiếu nữ mười bốn tuổi là nàng ấy hắn cũng không tha. Hắn rất thích chơi mấy trò kỳ quái, giày vò nhau suốt cả ngày trời.
Trông thấy Hương Phấn nhìn mình cười mà như không, Hương Vân vuốt tóc mai: “Chắc không được rồi, buổi tối thiếp còn phải tiếp khách, thất lễ với công tử, thiếp xin cáo từ.”
Hương Vân đã hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, tuy không xinh đẹp bằng Hương Họa nhưng lại có vẻ ngoài thướt tha độc đáo, lúc nàng vén tóc trông lại càng quyến rũ, đương nhiên Từ công tử không nỡ để nàng đi, vội nắm chặt tay nàng: “Tỷ tỷ xinh đẹp, ta muốn nàng từ lâu lắm rồi.”
Hương Vân chỉ nhếch miệng mỉm cười. Ta theo hầu Hương Vân đã lâu, hiểu rằng nụ cười này của nàng ta kỳ thực là đang cười mỉa.
Gia cảnh của Từ công tử chỉ thuộc bậc trung lưu, nhưng thói phong lưu trụy lạc của hắn có vẻ sắp làm cả gia đình lụn bại. Từ lão thái gia vô cùng tức giận, ngày nào cũng đến kỹ viện bắt người. Hắn thì hoang dâm vô độ, nghe nói ngay cả chị dâu cũng không thoát nổi khỏi tay hắn. Người ta đồn dạo này hắn bị nhà đuổi ra đường, mấy hôm liền toàn ở chỗ Hương Phấn. Cô nương nào trong kỹ viện hắn cũng muốn nếm thử.
Hương Vân sẽ chẳng dại dột gì tốn công dính lấy kẻ như thế này. Nhưng nàng vẫn đầu mày cuối mắt: “Từ công tử đã có hai muội muội Hương Họa, Hương Phấn ở bên, còn có thể để mắt đến thiếp sao? Hôm nay thiếp mệt thật rồi, e rằng tấm thân này không đủ sức phục vụ công tử, sẽ khiến công tử phải chê cười. Sau này có dịp thiếp nhất định sẽ hầu hạ công tử chu đáo.”
Câu nói này hết sức trôi chảy.
Hương Phấn chợt tiến lại gần, nắm chặt tay Hương Vân: “Hương Vân tỷ tỷ đừng nói như vậy, trong Lập Xuân Viện này có ai không biết cơ thể tỷ tỷ mềm mại như làn nước, mịn màng như gấm lụa, hầu hạ Châu lão gia kia đâu ra đấy. Hôm nay muội cũng phải học theo tỷ tỷ kỹ năng hầu hạ người khác mới được.”
Hương Phấn đang mỉa mai chuyện Hương Vân hầu hạ Châu lão gia bảy, tám mươi tuổi.
Hương Vân khẽ nhếch chân mày, còn chưa kịp nói, Từ công tử đột nhiên ôm chầm nàng ta từ phía sau: “Tỷ tỷ xinh đẹp, chi bằng chúng ta cùng chơi nào.”
Dù sao nàng ta cũng đã làm vô số chuyện thế này, vậy nên không từ chối nữa.
Đóng cửa lại, quan sát Từ công tử nôn nóng cởi y phục, ta chợt nhận ta thứ làm cho nam nhân phải bộc lộ bộ mặt thật sự chỉ có rượu, bài bạc và nữ nhân.
Còn thứ làm cho nữ nhân phải bộc lộ tất thảy sắc đẹp là sự đố kị lẫn nhau và sự ngộ nhận số phận của bản thân mình.
Chứng kiến rồi ta mới biết Từ công tử này đúng là cao thủ. Hắn vừa đè lên người Hương Họa, vừa dùng lư hương hơ bỏng nàng. Hương Họa đau đến nỗi toàn thân run rẩy, còn Từ công tử lại càng hưng phấn. Hương Phấn giúp hắn một tay, ngồi trên hai chân của Hương Họa, đè chặt không cho nàng vùng vẫy, tiện thể quay sang bên cạnh rót rượu đưa hắn.
Hương Vân khó chịu, mí mắt giật liên hồi, quay người định bỏ đi.
Hương Phấn bỗng lên tiếng: “Sao tỷ tỷ lại bỏ đi thế, không đến chơi cùng tụi em sao?” Từ công tử ngồi trên người Hương Họa, Hương Họa thoi thóp hơi tàn, hắn đã cởi quần, chỉ còn độc chiếc áo dài bên ngoài đã phanh nửa ngực. Hắn ngừng lại nhìn Hương Vân, liếc mắt đưa tình: “Tỷ tỷ xinh đẹp, nàng cứ vậy đi sao?”
Xem ra hôm nay Từ công tử không định bỏ qua cho Hương Vân.
Hương Phấn đứng dậy, chỉnh sửa quần áo, nói: “Từ công tử, hôm nay thiếp mệt lắm rồi, không phiền chàng và tỷ tỷ nữa, thiếp xin cáo lui về trước.” Nàng ta dẫn theo a hoàn ra ngoài, lúc đi còn “hừ” một tiếng với Hương Vân.
Hương Vân liếc mắt, bỗng nhiên đẩy ta lên: “Quả thực hôm nay thiếp không được khỏe, buổi tối còn phải tiếp khách. Bông hoa Tiểu Điệp đây vẫn chưa có ai ‘khai nụ’. Hay là thiếp bảo nàng ấy hầu hạ công tử, được không?”
Trong kỹ viện này, nguyên tắc quan trọng nhất là không được đắc tội với khách, cho dù khách chọn mình, giày vò mình cả đêm, giở mọi thủ đoạn tồi tệ đi chăng nữa. Bởi vậy tuy Hương Vân khinh thường hắn, nhưng cũng không dám cự tuyệt.
Từ công tử đang xem xét ta, ta cúi thấp đầu, lòng bàn tay đã mướt mồ hôi.
Cuối cùng Từ công tử cười nói: “Hương Vân, nàng nợ ta ân huệ đó.”
“Hẳn là vậy rồi.”
Ta nhắm chặt mắt.
Rồi ta liền mở mắt quay người bỏ chạy, ta phải rời khỏi nơi này ngay lập tức!
Hương Vân đóng cửa lại, đứng bên ngoài giữ cửa.
Từ công tử ôm ta chặt cứng từ phía sau lưng, “Nào, nàng còn non và xanh lắm, để đại gia đây nếm thử mùi vị của nàng nào!”
May mà ta vẫn có thể sử dụng chiêu phòng thân mà Dương Lâm dạy cho, chân trái ra sức giẫm lên chân hắn, tay phải đột ngột tấn công vào sườn hắn, chân trái đá ngược trúng vị trí dưới hông hắn. Hắn bị ta đánh tơi bời phải lùi về phía sau, ngước nhìn ta chằm chằm, ánh mắt chất chứa phẫn nộ.
Ta nép người cạnh cửa đọ sức cùng hắn. Sờ thấy sau lưng có một bình sứ, ta liền ném qua chỗ hắn, hắn đã tránh kịp. Hắn tiến lên trước bóp cổ ta, ta thở không ra hơi, quăng ra giá gỗ đặt bình sứ đập trúng đầu hắn, máu tươi từ đầu trào ra, hắn lùi lại mấy bước.
Máu đậm đặc chảy trên tay ta, nóng hôi hổi, ta chỉ cảm thấy vô cùng hoảng sợ.
Ta cứ từng bước từng bước rơi vào hoàn cảnh này.
“Ta sẽ giết ngươi!” Hắn gào lên, nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi đợi đó, ta sẽ giết ngươi!”
Hắn ôm đầu toan xông ra ngoài.
Nếu hắn ra ngoài, hậu quả ta phải gánh chịu thật không lường trước được.
Ta bỗng sinh lòng căm hận.
Tại sao các người hết kẻ này đến kẻ khác ức hiếp ta? Mà ta, xưa nay chưa từng gây ra bất cứ chuyện xấu xa nào.
Nếu thế gian vốn dĩ bất công như vậy, thì ta còn phải sợ gì đây?
Tay ta nắm chắc gậy gỗ, có thể giết chết hắn bất cứ khi nào.
Đúng lúc ta đang phân vân, đột nhiên hắn ngả người, mắt mở trừng trừng, nhìn chằm chằm phía trước.
Ta giật mình ngơ ngác, có người nửa đứng nửa ngồi trên cửa sổ, vẫy tay với ta: “Còn không mau ra đây!”
Chương 7: Chờ đợi thời cơ
Là Dương Lâm tới tìm ta. Ta lập tức buông gậy gỗ trong tay, chạy đến. Ta nắm chặt áo hắn, muốn khóc lắm nhưng cố gắng kiềm chế. Dương Lâm vỗ lưng ta: “Được rồi, ra ngoài hẵng nói.”
Bọn ta trở về Tùy An Đường, Dương Lâm hỏi ta: “Sao ngươi lại ở đó?”
Lúc ấy Hà An đứng bên cạnh, cười mơ hồ nhìn ta, ta rít qua kẽ răng: “Ta hận bọn người đó, vậy nên ta phải giúp các huynh giết sạch bọn chúng!”
Dương Lâm nói: “Sao ngươi lại ngốc nghếch như vậy?”
“Ấy, đại ca, có lẽ Bạch cô nương cũng hoảng sợ lắm rồi, chúng ta nên ra ngoài cho cô nương ấy nghỉ ngơi thôi.”
Hà An dẫn Dương Lâm ra ngoài rồi đứng nói chuyện với hắn trước cửa.
Ta không biết hắn ta đang hỏi gì, nhưng ta hiểu được ánh mắt kia của Hà An. Mặc dù Dương Lâm võ công cao cường, nhưng hắn không nhanh nhạy như nữ tử chúng ta, biết nghe câu đoán ý nhìn mặt đoán người. Ta ở trong phủ từng trông thấy rất nhiều quản gia có ánh mắt như Hà An, luôn nói lời ngon ngọt, lại thích dối trên lừa dưới.
Lòng ta dần dần chùng xuống.
Một lát sau, Dương Lâm lại trở vào. Hắn nói: “Vừa rồi Đường chủ đã nói với ta rồi, ngươi thật sự muốn báo thù đến thế ư?”
Ta im lặng không đáp, xem ra Hà An muốn để Dương Lâm làm thuyết khách.
“Đường chủ nói với huynh những gì?”
“Hắn nói do hắn sắp xếp không thỏa đáng, mấy tên thủ hạ làm càn đưa ngươi vào nơi đó, hắn vô cùng hổ thẹn. Nhưng nếu ngươi thật sự muốn báo thù, hắn có thể đưa ngươi vào phủ Cửu Hoàng tử. Nghe nói Cửu Hoàng tử tài đức sáng suốt, ngươi ở đó cũng không cần phải suốt ngày nơm nớp lo sợ.”
“Huynh nghĩ sao?”
Hiển nhiên Dương Lâm nhất thời chẳng có ý gì hay, mãi lâu sau nới nói: “Ta không hi vọng ngươi bị chôn chân tại nơi này, cũng không hi vọng ngươi báo thù... ” Bọn ta chỉ là hai người xa lạ tình cờ gặp nhau, hắn cứu ta một mạng, nhưng không thể bảo vệ ta cả đời.
Ta thà vào phủ Cửu Hoàng tử còn hơn ở đây chịu sự sắp đặt của Hà An.
Ta nói: “Nếu là Cửu Hoàng tử thì đương nhiên ta đồng ý. Ta rất vui khi có thể góp một phần sức lực cho Tùy An Đường.”
Dương Lâm nhìn ta, thở dài một hơi nói: “Thôi, ngươi phải cẩn thận nhất cử nhất động. Dạo này ta khá bận rộn, nhưng nếu rảnh rỗi ta nhất định ở bên chăm sóc ngươi. Ngươi nhớ kỹ, lần sau đừng có mềm lòng với kẻ địch.”
Ta mỉm cười, lại hỏi: “Vậy Từ công tử chết thật rồi à?”
Hắn gật đầu.
“Loại người đó không chết đi thì giữ lại làm gì? Trên sa trường hai bên giao chiến, ngươi không chết thì ta chết, ai cũng dốc sức đến hơi thở cuối cùng. Nếu ngươi để lòng từ bi xen vào, kẻ phải chết chính là bản thân ngươi. Lẽ nào ngươi chưa từng nghĩ xem, sau khi Từ công tử kia ra ngoài, ngươi sẽ có kết cục ra sao à?” Hắn đang nói về kinh nghiệm của mình.
Ta hiểu ý của Dương Lâm, hỏi tiếp: “Lần này huynh lại phải ra ngoài làm nhiệm vụ ư?”
“Ừ.”
“Đường chủ chỉ phái huynh đi thôi à?”
“Ngươi đừng hỏi nhiều như vậy.” Dương Lâm nói thẳng. Chỗ này thường xuyên có nội gián trà trộn, không phải họ không nhắc nhở ta, nhưng Dương Lâm vẫn trực tiếp cảnh báo ta.
Ta nói: “Huynh rất tin tưởng hắn?”
“Hắn là nghĩa đệ của ta, bọn ta cùng vào sinh ra tử.” Ta lập tức thông suốt, trong lòng đám nghĩa sĩ này, tình huynh đệ quan trọng hơn mọi thứ. Nếu có người nghi ngờ huynh đệ hắn, cũng đồng nghĩa là đang nghi ngờ hắn.
Bởi vậy ta không định nói tiếp nữa. Dương Lâm nhắc: “Ngươi phải hành sự thận trọng.”
Dương Lâm đi khỏi, Hà An liền đưa ta vào phủ đệ của Cửu Hoàng tử.
Ta đi theo một quản gia họ Lệ tiến vào phòng: “Được rồi, chỗ của ngươi ở đây nhé!”
Ta gật đầu: “Đa tạ Lệ quản gia.”
Ông ta chẳng thèm đáp, quay người đi thẳng.
Chậc, người ở đâu cũng vậy.
Ta quan sát bốn phía, đây là căn phòng lớn có bốn chiếc giường, ngoài một chiếc bàn trang điểm ra thì xung quanh trống trơn chẳng có gì khác. Ta tìm lấy một chiếc giường bỏ không, đặt tay nải xuống đó.
Ta là đầy tớ hạng tam đẳng, được phân công làm việc trong nhà bếp. Họ chẳng hề nói với ta đồng bọn trao đổi tin tức ở đây là ai, làm thế nào để truyền tin? Họ chỉ bảo ta ở lại, làm quen với tình hình nơi này, nhưng ta lại tìm thấy một cảm giác thân thuộc đối với chốn phủ đệ của vương công quý tộc này.
Ta sống ở đây được hai tháng, chỉ bắt gặp được Cửu Hoàng tử đúng một lần, đó là lúc ta bưng chậu gỗ đi giặt quần áo thì nhìn thấy hắn tiến vào cổng chính từ phía xa.
Hắn mặc trường bào màu tím, tay cầm ngọc tiêu, trên người toát ra khí chất cao quý, hắn nói chuyện với quản gia trước cổng, nét mặt bình thản như nước hồ lặng sóng. Giờ không phải là thiếu niên áo trắng nằm giữa băng tuyết ngày trước, hắn là Cửu Hoàng tử, là chủ nhân của ta.
Ta bê chậu nước quay trở về.
Hôm ấy, ta nghe mấy a hoàn bàn tán xôn xao.
“Nghe nói Cửu Hoàng tử của chúng ta sắp thành thân rồi.”
“Là ai thế?”
“Thấy bảo là khuê nữ nhà Mộ Thượng thư, cháu ruột của Đương kim Hoàng hậu nương nương đó.”
Bàn tay đang vò quần áo của ta chợt ngừng lại, là tiểu thư. Không phải nàng đã hứa hôn với Trình công tử rồi sao?
“Nghe đâu Mộ tiểu thư kia đẹp như tiên nữ, lần này do đích thân Hoàng hậu nương nương chỉ hôn nữa cơ.”
“Cũng phải thôi, Cửu Hoàng tử của chúng ta khôi ngô tuấn tú, lại tài hoa xuất chúng, cô nương nào lại chẳng thầm mơ sánh duyên cùng người.”
“Chính tỷ thầm mơ sánh duyên cùng Cửu Hoàng tử thì có, đồ lẳng lơ.”
“Ngươi nói vớ vẩn gì thế hả?”
…
Hôn sự của Cửu Hoàng tử và tiểu thư được định vào tháng Hai năm sau, từ giờ đến khi ấy còn bốn tháng. Khoảng thời gian này ta thường xuyên nhìn thấy Mộ thiếu gia ra vào phủ, có lẽ chàng đang bận rộn bàn bạc chuyện hôn sự của muội muội.
Ta biết hiện giờ mình không nên tùy tiện xuất hiện trước mặt chàng.
Ban đầu ta là tội phạm bỏ trốn, sau xuất hiện tại lầu xanh, nay lại ở trong phủ Cửu Hoàng tử, khó tránh việc khiến người ta nghi ngờ.
Nhưng mỗi lần chàng đến ta đều không kìm nổi, cứ đứng gần lén quan sát chàng.
Năm nay thiếu gia mười chín tuổi, nhưng chưa thành thân.
Ta luôn thầm giữ trong lòng mình hình ảnh về một thiếu gia phong độ thanh thoát, cao ngạo hững hờ.
Ta đứng dưới bóng cây hòe trong sân, từng chiếc lá úa rơi xuống, chợt nhớ về năm tháng sống trong Mộ phủ. Nơi đó có thiếu gia, có tiểu thư, và có cả ta.
Hồi ấy, ta thường nép sau tiểu thư lén lút ngắm nhìn thiếu gia, cố gắng kìm nén tình cảm, phơi khô những tâm sự bản thân dưới ánh mặt trời, rồi khi màn đêm buông xuống lại hâm nóng chúng lên, lặng lẽ gặm nhắm từng chút một.
Có những nỗi lòng xưa nay chẳng ai thấu, cũng chẳng cần phải nói với ai. Tự mình hiểu rõ là đủ.
Đôi lúc “cảm tình” chỉ là một thứ hạt giống. Có những hạt sẽ từ từ nảy mầm trong trái tim ta nhưng không thể vươn ra ngoài, có những hạt sẽ chết khô ở trong đó, lại có những hạt sẽ dần dần nhô lên khỏi mặt đất, trở thành cây non, nhưng vẫn cần ta tưới tiêu chăm bón cẩn thận.
Kiếp này chỉ có A Mộc và thiếu gia từng lưu lại hạt giống trong trái tim ta.
Hạt giống của A Mộc im hơi bặt tiếng, chẳng hề biến đổi, vùi trong xó xỉnh trái tim ta, thỉnh thoảng mới khẽ động đậy vài cái rồi thinh lặng. Còn hạt giống của thiếu gia do chính tay ta chăm bón lớn lên, vậy mà không thể vươn cao vươn xa vì bị ta kiềm nén trong lòng, cứ mục rữa ở đó không cách nào gột rửa.
Gần đây, ta dần dần hiểu rõ mình của ngày trước, hồi đó ta thường tự hỏi bản thân rằng chuyện này nên buồn hay nên vui, ta làm vậy là đúng hay sai, có đáng hay không. Sau mới biết lúc ấy trái tim vì dễ rung động, đầu óc thích mơ mộng mà thôi.
Nhưng ta của hiện tại, đã không còn cảm thấy những điều này cần thiết nữa.
Điều con người ta không nên làm nhất chính là nói chuyện viển vông, tự chuốc lấy khổ.
“Ai da! Đau chết mất!”
Tiểu Vân phụ trách dâng trà đang quay đầu lại, vừa thấy ta liền vội vàng xông đến, chẳng chờ ta cự tuyệt, nàng ấn luôn khay trà vào tay, “Tỷ phải đi vệ sinh cái đã, muội giúp tỷ đem trà vào thư phòng điện hạ nhé!” Ta chưa kịp đáp, nàng đã chạy vèo đi.
Ta đành tiến về phía thư phòng. Vừa đi vào cửa, ta có phần kinh ngạc, thiếu gia cũng ở đây. Cửu Hoàng tử và thiếu gia hình như đang nghị sự, thấy người đến bỗng lập tức ngừng nói.
Ta cúi đầu đặt chén trà xuống trước mặt thiếu gia, thiếu gia nét mặt đăm chiêu, tay nâng chén trà, nhưng từ đầu đến cuối không ngẩng đầu lên nhìn ta lấy một lần.
Cửu Hoàng tử cau mày, chắc có chuyện phiền não.
“Lui xuống đi.” Hắn lạnh lùng nói.
Ta gật đầu lui xuống.
“Lần trước tảng đá mà chúng ta sắp đặt đã làm hủy hoại thanh danh của Thái tử, tuy hắn cũng dốc toàn lực trấn áp, nhưng lời đồn đại vẫn lan rộng che phủ khắp thiên hạ. Hắn còn chưa ngồi lâu trên cái ghế Giám quốc, lần này lại tùy tiện điều động binh mã của Từ Tướng quân, e rằng... Cửu Hoàng tử, việc không thể chậm trễ nữa... ”
Ta đóng cửa lại, nép người đứng cạnh cửa, chỉ nghe thấy thiếu gia nói đến đó.
Từ sau khi người nhà qua đời, ta rất hiếm khi ngủ mơ.
Bởi vì ta sợ sẽ mơ thấy điều gì đó.
Hằng đêm ta khổ sở đến cùng cực, nhìn vào khoảng không tối đen như mực phía trước cho đến khi mệt nhoài chìm vào giấc ngủ, để rồi thẫn thờ tỉnh dậy vào ngày hôm sau.
Nhưng sáng sớm hôm nay sau khi tỉnh dậy, ta phát hiện gối ôm của mình đầy vết nước mắt, da mặt nứt nẻ. Thì ra không phải là ta không ngủ mơ, chỉ là ta hoàn toàn không hay biết mình đã từng mơ mà thôi.
Câu nói của thiếu gia vẫn văng vẳng bên tai ta: “Lần trước tảng đá mà chúng ta sắp đặt đã làm hủy hoại thanh danh của Thái tử... ”
Ta nhắm chặt mắt.
Trong khoảng thời gian này, ta tĩnh tâm cẩn thận sắp xếp lại sự việc. Bắt đầu từ lúc thiếu gia và Cửu Hoàng tử trở về từ biên ải, có lẽ lúc đó họ đã kết thành đồng minh rồi. Con trai của Hoàng hậu hiện mới năm tuổi, đương nhiên chưa đủ khả năng can dự vào chuyện tranh chấp hoàng vị gió tanh mưa máu.
Nhưng nếu Hoàng hậu đem cháu gái ruột của mình gả cho Cửu Hoàng tử, hẳn nhiên ý đồ đứng về phía Cửu Hoàng tử của bà ta đã quá rõ ràng.
Hôn sự này không phải là một hôn sự đơn giản, nó tượng trưng cho sự gắn kết hai thế lực.
Thiếu gia đứng về phía Cửu Hoàng tử, lần nào cũng mượn cớ đến bàn việc hôn sự, nhưng đó chẳng qua là vẻ bề ngoài. Còn thực ra tất cả chỉ là một ván cờ mà thôi, và ta là một đám bụi bị hất tung lên khi quân cờ xuất trận.
Hôn sự được chuẩn bị một cách chu đáo, thoắt cái đã sang xuân, Cửu Hoàng tử chính thức rước tiểu thư về dinh.
Đây là hôn lễ được tổ chức long trọng nhất trong mấy năm gần đây ở Đại Hòa. Ngày thành thân, Cửu Hoàng tử mặc áo bào đỏ, đón tiểu thư cùng đoàn hồng quần[1] nối đuôi nhau diễu qua hơn nửa Hòa Thành, khí thế bừng bừng như thể một con rồng vàng đang khoác áo choàng đỏ vậy.
[1] Hồng quần: Ý chỉ các cô gái trẻ đi theo làm phù dâu.
Sính lễ đầy ắp, sắc hỷ rợp trời. Họ thực hiện nghi thức đá kiệu, rồi bước qua chậu lửa, bái đường thành thân.
Ta đứng trong đám người, nhìn thấy tiểu thư toàn thân mặc y phục đỏ, nhìn thấy lão gia, phu nhân, thiếu gia, thậm chí cả Trình công tử.
Đâu đâu cũng là màu đỏ hân hoan và tiếng kèn trống náo nhiệt.
Nhất bái thiên địa.
Nhị bái cao đường.
Phu thê giao bái.
Đưa vào động phòng...
Lão gia và phu nhân vui mừng khôn xiết, nụ cười mỉm vương vất trên môi thiếu gia, Trình công tử uống rất nhiều rượu, cuối cùng phải để người khác đưa về nhà.
Cửu Hoàng tử ngồi trên ghế giữ nguyên nụ cười tôn quý, tỏ ý tôn trọng khách nhân. Còn ta bận rộn bưng trà rót nước suốt yến tiệc.
Lúc này chắc tiểu thư đang trùm khăn hồng, yêu kiều đang đợi Cửu Hoàng tử trong phòng, xung quanh có người đang rắc táo tàu, long nhãn, đậu phộng, hạt dẻ, miệng không ngừng nói “Trăm năm hạnh phúc”, “Sớm sanh quý tử.”
Đây có lẽ là thời khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời của nàng ấy.
Đêm đã về khuya, tiệc rượu cũng đã tàn.
Một đám người đẩy Cửu Hoàng tử ngà ngà say tiến vào động phòng.
Ánh đèn ngập tràn, ta đứng trong lùm cây quan sát bóng người phản chiếu lên khung cửa sổ, trông họ vui vẻ hân hoan biết mấy.
Nhưng có biết bao nhiêu người tan cửa nát nhà, phải sống trốn tránh trước khung cảnh náo nhiệt này?
Động phòng hoa chúc có mỹ nhân ở bên, quyền cao chức trọng được hô phong hoán vũ, những thứ người đời mong muốn có được nhất cũng chỉ như vậy mà thôi. Nhưng lẽ nào chỉ có các người mới đáng được vui vẻ hạnh phúc, còn kẻ như chúng ta đây phải chịu kiếp bi thương vĩnh viễn không thể thấy ánh mặt trời?
Sáng hôm sau, ta làm việc giúp a hoàn A Mị chăm sóc tiểu thư nên đành xuất hiện trước mặt nàng.
“Tiểu Ngân?” Lúc tiểu thư nhìn thấy ta qua gương đồng, nàng không khỏi kinh ngạc.
Ta bưng nước đi vào, mỉm cười với tiểu thư.
Tiểu thư quay đầu nhìn ta, ngạc nhiên nói: “Ngươi là Tiểu Ngân?”
Ta gật đầu.
“Là ngươi thật sao?”
“Nô tì trốn ra được.”
Tiểu thư vừa mừng rỡ vừa khó tin, nắm chặt tay ta: “Tiểu Ngân, ngươi không sao thì tốt quá rồi. Xin lỗi ngươi. Ta từng cầu xin ca ca, nhưng... ”
Ta trầm giọng đáp: “Nô tì biết, thưa tiểu thư. Nhà nô tì phạm phải tội lớn, không thể dễ dàng bỏ qua như vậy.”
Tiểu thư nhìn ta, cười nói: “Ngươi biết thì tốt rồi, sau khi ngươi rời đi, ta thực sự rất nhớ ngươi.”
Lâu lắm rồi ta chưa nhìn thấy dung nhan của tiểu thư, nàng mặc bộ cung phục màu mận chín, trên người thoáng ý vị của một thiếu nữ mới trở thành phụ nữ, ánh mắt hết sức chân thành. Giống như hồi nhỏ nàng nhìn thấy một chú chim yến bị thương, bèn nuôi nấng nó rất lâu, yêu quý nó vô cùng, nhưng chú chim yến đó sau cùng vẫn bị lão gia và phu nhân đem vứt đi.
Nàng khóc sụt sùi, rồi nàng cũng quên.
Ta nói: “Tiểu Ngân cũng rất nhớ tiểu thư.”
“Vậy ngươi cứ hầu hạ cạnh ta đi. Sau khi ngươi rời khỏi, ta không quen nổi với những người kia.”
Hôm nay nàng phải vào hoàng cung bái tạ, nên cần trang điểm kỹ một chút. Tay nghề của ta vẫn như xưa, lau tay xong liền tới trang điểm cho tiểu thư. Vừa xong xuôi, Cửu Hoàng tử bước vào, khí chất vương giả bức người, nụ cười mỉm bình thản hiện trên gương mặt: “Nàng xong chưa?”
Hai má tiểu thư ửng hồng, nàng đứng dậy quay người lại, nhỏ nhẹ đáp: “Vâng.”
Cửu Hoàng tử liếc mắt qua ta đang đứng cạnh nàng, nhưng chẳng hề kinh ngạc, có lẽ tưởng ta theo tiểu thư từ nhà đến đây.
Hắn dắt tiểu thư ra ngoài. Xe chạy thẳng qua cổng.
Ta không hiểu tại sao mình lại như thế này?
Bỗng nhiên trong ta xuất hiện một cảm giác thôi thúc, một cảm giác oán hận không thể nào kìm nén. Ta nhất định phải làm một số việc để Tiểu Ngân này đây sẽ luôn luôn hiện hữu, không còn phải biến mất khỏi tầm mắt của họ, không còn tàn úa trong suy nghĩ của họ, không còn chôn vùi trong thế giới mà xưa nay họ chẳng thèm chú ý tới.
Nếu như ta sống hay chết chẳng phải chuyện gì to tát, vậy thì không thể để họ sống thoải mái như vậy được.
Ta quay đầu quan sát, phòng của tiểu thư toàn là đồ trang trí màu đỏ.
Màu đỏ, một màu sắc cao ngạo, có thể là mặt trời chói chang, cũng có thể là máu chảy lạnh lùng.
Ta khá thuần thục với việc chăm sóc tiểu thư, tiểu thư nhanh chóng đưa ta lên làm tì nữ hầu cận. Tiểu Lệ được phái tới chăm sóc nàng rất bất mãn, song không dám oán than nửa lời.
Có mấy lần thiếu gia đến bắt gặp ta nhưng chẳng nói gì nhiều. Chắc thiếu gia cũng không cảm thấy ta có thể gây chuyện gì ở đây.
Trong khoảng thời gian này, ta điều tra được thói quen sinh hoạt của Cửu Hoàng tử, chỉ là ta đang chờ đợi thời cơ tạo sức ảnh hưởng to lớn cho bản thân mình.
Chương 8: Ta biết ta đã thành công
Cuộc sống mới sau đêm tân hôn của Cửu Hoàng tử rất tốt đẹp. Nhưng ta nhận ra tiểu thư mang một tấm chân tình với Cửu Hoàng tử, còn hắn tuy luôn dịu dàng, song chưa hẳn đã thật sự yêu nàng. Đôi lúc ta không phân rõ thế nào là “yêu thật lòng” và “yêu giả dối”, nhưng ta luôn cảm thấy nếu như đã thành thân rồi thì nhẽ ra phải thường xuyên ở cạnh nhau, tình cảm mặn nồng mới phải chứ? Giống như Trình công tử kìa, tiểu thư đi đâu hắn liền theo đó.
Có điều, Cửu Hoàng tử thì...
Hắn rất lạ lùng, cứ như một con người xưa nay không bao giờ bị cái đẹp và nữ sắc mê hoặc. Sáng sáng hắn đều thức dậy đúng giờ, đến thư phòng xử lý công chuyện, tối tối mãi tới lúc ăn cơm mới quay trở lại.
Tiểu thư hằng ngày đều đợi hắn cùng ăn cơm, hắn cũng nói không cần làm vậy. Mặc dù ngữ khí dịu dàng đấy, nhưng chẳng hàm chứa yêu thương là bao, vậy mà tại sao những người đó lúc nào cũng thích dùng cụm từ “nâng khay ngang mày”[1] để miêu tả?
[1] Nâng khay ngang mày: Ý chỉ vợ chồng tôn trọng lẫn nhau, do tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn luôn nâng khay ngang mày.
Tiểu thư xinh đẹp nhường này... Thực tình hành động của hắn làm ta hết sức ngạc nhiên.
Nếu tiểu thư được gả vào đây, nàng ấy sẽ phải lo liệu chuyện trong phủ. Nàng không đảm việc quản lý nhà cửa, toàn bảo ta đi nói với quản gia, nhưng thật ra nàng cũng chẳng cần làm gì nhiều, chỉ cần sắm sửa ít đồ đạc mà thôi.
Còn chuyện trong phủ tự khắc có quản gia giải quyết, mọi người cũng quen rồi, họ cảm thấy thoải mái với quản gia cũ hơn với tiểu thư.
Hôm nay Cửu Hoàng tử không qua dùng bữa, nghe nói có mấy vị đại thần lần lượt đến thăm hỏi, nán lại tới tận đêm khuya, trên chiếc bàn trong thư phòng chất đầy tấu sớ.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian